Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Như là thân cát bụi

Như là thân cát bụi

“Kiếp phù sinh tháng ngày vắn vỏi, tươi thắm như cỏ nội hoa đồng, một cơn gió thoảng là xong, chốn xưa mình ở cũng không biết mình." (Tv 103, 15-16)
Nếu ai than rằng, chẳng có thời giờ để cầu nguyện và dự thánh lễ, không có thời giờ để tĩnh tâm và xưng tội, xin hãy nghe bài thơ sau đây trong “Sách Sự Sống”:
“Tôi quì cầu nguyện, nhưng chẳng được lâu; tôi có nhiều việc phải làm. Tôi phải cấp tốc đi làm vì hóa đơn đòi tiền chồng chất. Tôi đọc một kinh, rồi vội vã đi làm. Thế là việc bổn phận của người tín hữu, tôi đã làm xong. Cả một ngày sống, tôi không có giờ để chào hỏi ai, cũng chẳng có giờ để nói về Chúa cho bạn bè tôi”.
“Tôi luôn miệng nói: Nhiều chuyện phải làm quá! Không có giờ để lo việc linh hồn. Nhưng cuối cùng, giờ chết cũng đến. Tôi phải ra trình diện trước toà Chúa, đôi mắt cúi xuống, vì Người đang cầm trên tay một quyển sách, Sách Sự Sống. Người nhìn vào sách và nói: "Cha không tìm thấy tên con, vì có lần Cha dự tính viết tên con xuống, nhưng Cha chẳng có thời giờ’."
Giả sử khi phải ra trình diện Chúa trong ngày sau hết của đời mình, mà tôi nghe được câu nói ấy của Chúa thì tính sao đây?
Còn tính sao nữa, khi mà quỹ thời gian đã hết. Có muốn lập công cũng không được, có muốn sám hối cũng không xong. Tất cả đã trở nên quá muộn! Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Do Thái viết: “Thân phận con người là phải chết một lần, rồi sau đó chịu phán xét" (Dt 9,27 ).
Ông Ađam sống đến 900 tuổi rồi cũng chết. Ông Sết hưởng thọ 912 tuổi cũng từ trần. Ông Hênóc sống 905 tuổi cũng phải từ giã cõi đời. Hơn 6 tỷ người đang sống trên mặt đất này cũng sẽ ra đi trong vòng một trăm năm nữa, không ai sẽ thấy ánh mặt trời của thế kỷ thứ 22. Sách Giảng Viên có câu: "Có thời để sinh ra, có thời để lìa đời" (Gv 3,2). Tác giả Thánh Vịnh cũng nhắc nhở: "Kiếp phù sinh tháng ngày vắn vỏi, tươi thắm như cỏ nội hoa đồng, một cơn gió thoảng là xong, chốn xưa mình ở cũng không biết mình" (Tv 103,15-16).
Trần Thu Miên có bài thơ như sau:
Như loài ve sầu chết
Sau một đời ngủ say
Ta rồi đi cũng đến
Nơi chốn về thiên thu.
Như là thân cát bụi
Khi về với cỏ cây
Bao nhiêu điều mong ước
Sẽ tan vào hư không.
Nếu Chúa đã đưa chúng ta vào cõi đời này, thì Người cũng sẽ đem chúng ta ra khỏi thế gian này. Chỉ đáng tiếc cho những ai đã không dùng thời giờ Chúa ban, để chuẩn bị cho cuộc ra đi về nơi vĩnh cửu! Chỉ tội nghiệp cho ai mê mải tìm hoan lạc, mà quên đi cõi phúc trường sinh!
Vậy, để cho thời giờ trở nên hữu ích trong cuộc sống này, chúng ta hãy luôn sẵn sàng như năm cô trinh nữ khôn ngoan trong Kinh Thánh. Luôn chuẩn bị đèn dầu, sẵn sàng chờ đón Chúa đến. "Đèn" là niềm tin và "dầu" là tình yêu. Sống tin yêu là tin vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa, và yêu thương phục vụ tha nhân. Sống tin yêu là chúng ta đang chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hạnh ngộ về với Thiên Chúa.
Sống tin yêu, chúng ta sẽ thấy cuộc đời mình đổi mới, an bình và hạnh phúc. Chúng ta sẽ chân thành hơn trong yêu thương, bác ái hơn trong lời nói, và nhân từ hơn trong từng cách cư xử. Chúng ta đang bước đi cùng với trăng sao.
Lạy Chúa, con có ít thời gian, nhưng lại có nhiều điều phải làm. Xin giúp con luôn tin tưởng nơi Chúa và yêu thương phục vụ anh em, để con được cùng Chúa vui hưởng hạnh phúc muôn đời, mà Chúa dành cho những ai kiên tâm sống đẹp lòng Chúa, cho đến hơi thở cuối cùng. Amen.

                                                                          Copy từ WTGPSG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét